Chiên lạc mất
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Chiên lạc mất là dụ ngôn của Chúa Giê-xu được ghi lại trong Tân Ước ở Phúc âm Matthew (Mátthêu hoặc Ma-thi-ơ) 18. 12-14, và Luca 15. 3-7[1]. Có những hình ảnh tương đồng được tìm thấy trong Cựu Ước (Ez. 34. 6-12[2], và Thi thiên (Thánh vịnh) 119. 176[3]).
Phúc âm Matthew 18. 12-13,
- "Các ngươi nghĩ thế nào? Nếu một người có một trăm con chiên, mà một con bị lạc mất, thì há chẳng để chín mươi chín con lại trên núi mà đi kiếm con đã lạc mất sao? Quả thật, ta nói cùng các ngươi, nếu người kiếm lại được, thì lấy làm vui mừng về con đó hơn chín mươi chín con không lạc."
[sửa] Nội dung
Chiên lạc mất là dụ ngôn đầu tiên trong một chuỗi ba dụ ngôn của Chúa Giê-xu (Luca 15[4]) nhằm trả lời những người Pharisee và những nhà lãnh đạo tôn giáo khác khi họ kết án Chúa Giê-xu "đón chào kẻ có tội và ngồi ăn với họ". Đây không chỉ là một lời cáo buộc, mà còn là cách họ dùng để thách thức tính cách và thẩm quyền giáo huấn của Chúa Giê-xu. Cả ba dụ ngôn này đều liên quan đến việc đánh mất một điều quí báu rồi tìm lại được.
Nội dung câu chuyện không xa lạ với những người chăn chiên thời ấy. Nếu một con chiên bị lạc, người chăn sẽ để cả bầy ở lại và đi ra tìm kiếm chiên lạc. Khi tìm được rồi, người ấy vui mừng quá đỗi và muốn bạn hữu đến chung vui với mình. Như vậy, trong một thời điểm nào đó, con chiên lạc được xem là quan trọng hơn những con còn lại trong bầy.
[sửa] Luận giải
Tân Ước thuật lại lời luận giải của Chúa Giê-xu, "trên trời cũng vậy, sẽ vui mừng cho một kẻ có tội ăn năn hơn là chín mươi chín kẻ công bình không cần phải ăn năn". Mối quan tâm đặc biệt đến những kẻ lạc mất, những người bị tổn thương, những mảnh đời bất hạnh và bị lãng quên được dàn trải trong suốt những trang sách của Cựu Ước và Tân Ước. Có lẽ những người Pharisee và các nhà lãnh đạo tôn giáo, theo góc nhìn của họ, ngụ ý đến Thi thiên (Thánh vịnh) 1.1 (Phước cho người nào chẳng theo mưu kế kẻ dữ/ chẳng đứng trong đường tội nhân/ không ngồi chỗ của kẻ nhạo báng) khi tìm cách kết án Chúa Giê-xu, thì ngài chia sẻ quan điểm của Tiên tri Ezekiel,
Chúa phán: Thật như ta hằng sống, ta chẳng lấy sự kẻ dữ chết làm vui, nhưng vui về nó xây bỏ đường lối mình và được sống. Khi ta phán cùng kẻ dữ rằng: Hỡi kẻ dữ, ngươi chắc sẽ chết! nếu kẻ dữ ấy xây bỏ tội lỗi mình, theo luật pháp và hiệp với lẽ thật... chẳng có một tội nào nó đã phạm sẽ được nhớ lại nghịch cùng nó; nó đã làm theo luật pháp và hiệp với lẽ thật, chắc nó sẽ sống. - Ezekiel 33. 11, 14,16.
Chúa Giê-xu so sánh kẻ có tội với chiên lạc mất. Đi ra tìm kiếm người ấy là quan trọng hơn nhiều người không lạc mất. Ngày nay, chúng ta thường chứng kiến nhiều người chấp nhận hi sinh mạng sống để cứu người khác, bởi vì số phận những người đang ở trong sự hiểm nghèo là quan trọng hơn số đông đang sống trong bình an. “Kẻ có tội” là những người đang sống trong sự hiểm nghèo của sự chết đời đời, do đó Chúa Giê-xu quan tâm đến họ càng hơn. Bằng cách ấy, Chúa Giê-xu quay sự cáo buộc của người Pharisee về lại chính họ, và biện minh cho hành động của ngài.
Dụ ngôn của Chúa Giê-xu |
---|
Đứa con hoang đàng • Cây vả • Các Ta-lâng • Chiên lạc mất • Chủ và Tớ • Đồng bạc đánh mất • Gốc nho thật • Hai người con trai • Hai người mắc nợ • Hạt cải • Hạt giống gieo xuống đất • Kho Báu Ẩn giấu • Lazarus và Phú ông • Lúa mì và Cỏ lùng • Lưới cá • Men dậy bột • Mười người Nữ Đồng trinh • Ngọc quí • Người bạn nhờ giúp • Người Chăn Nhân lành • Người Giàu Ngu dại • Người Gieo giống • Người làm công trong Vườn nho • Người mạnh sức • Người Pharisee và Người Thu thuế • Người Samaria nhân lành • Người trồng nho • Người xây nhà • Quan án không công bình • Quản gia Bất trung • Tiệc cưới • Tôi tớ không thương xót • Tôi tớ Trung tín • Rượu mới Bình cũ |